- Lại một đêm
nữa tôi không sao ngủ được,
dường như xung quanh cảnh vật
đã đi vào giấc ngủ, chỉ mình tôi
ngồi đối diện giữa bốn bức
tường , tự hỏi mình sao vậy?
Tôi nhớ anh, nhớ tới mối tình
đầu của mình. Anh đã mất sau
một vụ tai nạn, nỗi buồn và sự cô
đơn mãi đeo đẳng bên tôi đã 5
năm. 5 năm tôi chưa một ngày
thôi nghĩ về anh cùng với những
ân hận, dằn vặt lương tâm mình,
tôi đã sai...
Nhớ lại vào một mùa Đông lạnh
giá, cái lạnh len lỏi khắp mọi ngả
đường nhưng anh và tôi vẫn
quất quýt bên nhau cùng đi chơi,
đi dạo dường như chúng tôi đã
quên đi cái lạnh bên ngoài như
thế nào. Anh thường trở tôi lên
đèo Hà Lan, vào những đêm
trăng cảnh ở đây thật đẹp, đứng
ở nơi này có thể nhìn thấy tất cả
nơi mà chúng tôi đang sống, xa
xa những ánh đèn trên mọi nẻo
đường như những ngôi sao nằm
giữa bầu trời, sao thấy nó bình
yên đến thế, tôi cảm thấy cuộc
sống có anh bên cạnh thật hạnh
phúc. Anh đã nói về tương lai của
hai đứa, chợt hạnh phúc trong
tôi như trào dâng đâu đó trong
đầu còn thoảng qua ý nghĩ anh
là ai đó mà chúa đã tạo ra để lấp
đầy nỗi cô đơn xoa dịu nỗi đau
của em.
Anh khiến em cười khi trái tim
em thổn thức. Anh dìu em đi
những khi em không nhấc nổi
bước chân. Anh giúp em mạnh
mẽ khi em đang tuyệt vọng... Em
cảm thấy thật hạnh phúc và xung
quanh bạn bè như muốn ghen tỵ
với hai ta anh nhỉ? Vâng anh đã
bước vào cuộc đời em như thế,
cho em biết thế nào là tình yêu, là
hạnh phúc, là đau khổ tan vỡ...
Mùa Đông năm nay sao lạnh đến
thế, trăng đêm nay vẫn sáng,
những ánh sao vẫn lấp lánh trên
bầu trời, cái lạnh vẫn còn đây chỉ
riêng anh đã mãi rời xa em.
Làm sao em có thể tin sự thật là
em đã mất anh, mất đi người em
yêu dù chỉ là thoảng qua trong ý
nghĩ. Trái tim em như khép lại
tiếng cười nghẹn trên môi, khi có
người báo tin anh đã mất.
"Không phải anh, mọi người
nhầm rồi, em mới gặp và nói
chuyện cùng anh mà làm sao có
thể như thế được". Em phải làm
sao? Sao em có thể tin và vượt
qua một sự thật quá phũ phàng
này, chẳng lẽ chúng ta yêu nhau
là có tội? Tất cả đã hết, hết thật
rồi, như có ai đó đẩy em xuống
vực thẳm, cảm giác đau buồn hụt
hẫng bỗng tràn về trong em...
Cảm ơn anh vì đã đến bên em, đã
yêu em, dù biết rằng không thể
cùng nhau đi hết quãng đời...
(Ảnh minh họa)
Anh đã ra đi để lại bên em biết
bao kỷ niệm chúng mình đã từng
có, ở nơi xa kia có khi nào anh
thấy xót thương khi nghĩ tới em
không? Nơi này em đang phải
đối diện với nỗi đau khi quanh
em không còn anh, mất đi nhiều
thứ và em nhớ anh! Em đã khóc
vì thương anh, khóc cho số phận
chớ trêu của chúng mình, khóc
đến khi không còn khóc và em
đã buồn như không còn gì để
buồn hơn...
5 năm em trách hờn thượng đế
vì người đã chia lìa hai ta, giá
như người cho anh sống, anh
yêu người khác thì em sẽ không
phải đau buồn như thế này. Vì dù
sao em vẫn còn được thấy anh
có mặt trên đời này và biết được
rằng anh đang sống hạnh phúc
thì đó cũng là hạnh phúc của em,
còn hơn yêu em mà anh mãi mãi
rời xa em, sao người nhẫn tâm
để anh ra đi như vậy.
Nhưng giờ đây sau 5 năm em đã
nhận ra một điều rằng trong
cuộc sống chúng ta không nên
đòi hỏi quá nhiều và chuyện gì
cũng mong được như ý mình,
cuộc sống có lẽ phải như vậy
"Hợp rồi tan" đã trở thành quy
luật". Nếu tất cả đều được như ý
mình thì mọi chuyện sẽ khác và
có lẽ anh và em cũng không gặp
được nhau phải không anh?
Con cảm ơn Thượng Đế, cảm ơn
người vì đã cho chúng con được
gặp nhau, yêu nhau. Anh à, giờ
đây chúng ta mãi mãi không
được ở bên nhau nữa, nhưng
những kỷ niệm sẽ mãi theo em
đến suốt cuộc đời.
Cảm ơn anh vì đã đến bên em, đã
yêu em, dù biết rằng không thể
cùng nhau đi hết quãng đời còn
lại nhưng mình hãy coi những gì
đã qua là những kỷ niệm đẹp, tuy
không trọn vẹn như bao người
khác nhưng thật hạnh phúc và
đáng nhớ phải không anh.
Anh sẽ mãi là mối tình đầu đẹp
nhất của đời em. Nếu có kiếp sau
thì con xin Thượng Đế người hãy
cho chúng con được gặp lại, yêu
nhau như chúng con đã từng
yêu...